[Fanfic Mạnh Bà] Nhật Kí Trốn Khỏi Địa Phủ
  • Còn mẹ nàng nữa, lúc nghe nàng hỏi ánh mắt hoảng hốt đầy lo lắng, cứ như nàng là người có vấn đề về thần kinh. Mẹ xinh đẹp hơn rất nhiều, da dẻ cũng mịn màng hơn. Những ngày tháng trước đây cực nhọc, mẹ nàng sớm hôm vất vả, làm gì có thời gian và tiền bạc để chăm sóc bản thân chứ?
  • Vậy có thể nói, hai người họ không phải là cha mẹ của nàng? Điều này lại càng không đúng! Tịnh Giai bước đến nhìn vào gương, trong gương đích thị là gương mặt nàng chứ không phải là một gương mặt xa lạ của gia chủ nào cả, không sai lệch đi được chút nào. Mặt nhỏ, mắt to long lanh. Thật sự chính là nàng.
  • Nói như vậy, trên đời này vốn làm gì có câu chuyện nào trùng hợp đến thế này cơ chứ? Tịnh Giai bất giác lầm nhẩm lại lời nói bên tai “Nhân quả báo ứng luân hồi..."
  • Nói như vậy... Liệu khả năng rất cao đây chính là tiền kiếp của nàng!
  • Trương quản sự đưa Tịnh Giai đi dạo xung quanh phủ thừa tưởng, Tịnh Giai cô cũng chỉ đành cảm thán, phủ Thừa tướng này có phải phô trương quá rồi hay không?
  • Khắp nơi đều được xây dựng bằng gỗ quý, ngoài ra còn được chạm khắc những hoa văn tinh tế, nét chạm này chắc chắn của những người thợ lành nghề, từng đường nét uyển chuyển, nó sống động đến mức chú chim sơn tước trên đó cô còn tưởng là thật. Giữa nhà có những câu liền, nhìn sơ qua thôi cũng biết quý giả cỡ nào.
  • Tịnh Giai đang mải mê nhìn ngắm những chậu lục mai, phía sau lại truyền đến tiếng khuân vác của gia nhân, bọn họ khiêng những chiếc gương gì đó, trong có vẻ rất nặng, người đi sau cứ luôn miệng:
  • Trương quản sự
    Trương quản sự
    "Từ từ thôi, không thôi lại vỡ thì mười cái mạng của các ngươi cũng không đủ chịu tội đầu.
  • Ánh mắt hiếu kì của Tịnh Giai nhanh chóng bị thu hút bởi họ, không biết trong những chiếc rương đó có chứa những gì nữa.
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Trương quản sự, bọn họ đang vận chuyển những thứ gì vậy?”
  • Trương quản sự
    Trương quản sự
    Trương quản sự nhanh chóng cung kính đáp lời: “Bẩm tiểu thư, Thừa tướng vừa lập được công trạng với vua, những thứ này đều do Triều đình ban thưởng cả!”
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Ồ, cha ta lại lập được công sao? Ông ấy mưu lược giỏi vậy, tại sao kiếp sau lại…"
  • Tịnh Giai lại lỡ lời nữa rồi, nàng vừa tỉnh dậy mới chỉ hai hôm thôi, bây giờ lại ăn nói hồ đồ thế này, liệu bọn họ có nghĩ năng thật sự là một kẻ điên hay không chứ?
  • Trương quản sự nhíu mày nhìn nàng, hỏi:
  • Trương quản sự
    Trương quản sự
    “Tam tiểu thư, người vừa nói gì vậy?”
  • Tịnh Giai cười đáp lại Trương quản sự, ánh mắt có hơi phức tạp:
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Không, ta không nói gì cả. A... có thể cho ta xem một chút vật phẩm bên trong được không?”
  • Sắc mặt Trương quản sự nhanh chóng trở nên khó coi:
  • Trương quản sự
    Trương quản sự
    “Chuyện này... nô tì thật sự không thể quyết định được.
  • Tịnh Giai xua tay:
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Không xem được à? Không sao... Không sao!"
  • Lúc này Trương quản gia còn phức tạp hơn, bà tuy đã làm ở đây rất lâu, lão gia và phu nhân đều rất tín nhiệm bà, nhưng Tam tiểu thư thì khác, người là kim chi ngọc diệp được Thừa tướng cưng chiều nhất, những năm qua bà đều có thể yên ổn mà sống, Tam tiểu thư cũng thập phần kính trọng bà nhưng bây giờ nàng ấy vừa rơi xuống nước, hôn mê và quên đi kí ức, ban đầu bà cũng là một trong số những người lo lắng cho nàng nhất, nàng có thể hống hách hay gây khó dễ gì cho người khác nhưng đối với bà thì không. Nhưng xem ra hiện tại những lo lắng của bà lại thừa rồi, Tam tiểu thư trong bộ dáng này lại rất tốt, rất dễ thỏa hiệp, biết cảm thông và khóc vì người khác. Từ hôm nàng tỉnh dậy, nửa câu nói nặng với các tì nữ thân cận cũng chưa từng, thật sự là một chuyển biển tốt.
  • Trương quản sự
    Trương quản sự
    “Không... Tiểu thư dù sao cũng là bảo bối của Thừa tướng, nên nô tì nghĩ xem một chút cũng không sao. Người đi theo nỗ tì."
  • Tịnh Giai nghe đến đây, hai mắt sáng rực, cơ hội để nhìn thấy những vật quý hiểm, tại sao không chứ? Rất khó để có được cơ hội này đó nha!
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Được. Đa tạ người!"
  • Trương quản sự nhanh chóng bảo mọi người dừng lại, có tận ba chiếc rương.
  • Nam nhân bên cạnh chỉ bảo người khác làm việc nãy giờ lên tiếng: "Bẩm Tam tiểu thư, đây là gấm vóc thượng hạng từ Nam Châu cổng đến, là loại lụa nhất phẩm, người nhìn thử xem, những đường chỉ trên đây được dệt vô cùng tinh tế, đắt vô cùng nhưng e rằng có tiền cũng khó mà mua được”
  • Tịnh Giai nhanh nhảu: "Tại sao vậy?"
  • Nam nhân
    Nam nhân
    “Bẩm, loại lụa này mỗi năm chỉ dệt được vài tấm, vì nguyên liệu hiếm có và cả thợ thủ công cũng rất chăm chút nên thời gian tạo ra nó rất lâu."
  • Bàn tay Tịnh Giai chạm vào tấm lụa, mềm min mát, mặt vải phẳng phiu, hoa văn chìm nổi đúng thật là rất tinh tế, màu sắc trang nhã, khi mặc lên người sẽ khiến người đó toát ra một loại khí chất cao quý.
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Còn bên kia? Đó là gì?"
  • Tịnh Giai buông tấm vải trong tay, tầm mắt hướng về hai chiếc rương bên cạnh.
  • Nam nhân
    Nam nhân
    “Bẩm, bên đây là chiếc bình quý được cống nạp từ Dạ Loa, khắp bình đều được nạm bằng hồng ngọc, trong thanh tạo thoát tục vô cùng."
  • Ngừng một chút, người đàn ông chỉ về chiếc rương cuối cùng rồi ra hiệu cho mở ra.
  • Tịnh Giai như bị choáng bởi mức độ xa hoa này, chiếc rương thứ ba chính là trang sức của nữ nhân, từng món từng món đều được làm bằng vàng bạc phi thủy, lòng lẫy vô cùng. Cả đời Tinh Giai chưa bao giờ nhìn thấy những món phục sức xinh đẹp như thế này chứ đừng nói là được chạm vào chúng. Đầu nàng bắt đầu nảy ra một ý tưởng nếu lúc nàng trở về, cầm theo một món thôi thì nợ nần của gia đình năng được giải quyết rồi, nói không chứng còn có thể thừa ra một ít để chữa khỏi bệnh cho cha và để vốn làm ăn nữa chứ. Ôi, vậy nhất định năng phải giấu chúng theo rồi, nhưng mà khi nào nàng mới được trở về chứ?
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Thôi được rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi."
  • Nói rồi, Tịnh Giai một mạch men theo đường đền hoa viên, thủ phủ của Thừa tướng đã lộng lẫy thế này, vậy Hoàng cung không biết sẽ tráng lệ đến mức độ nào nữa chứ? Nhưng xem ra Hoàng thượng này cũng quá ưu ái cho cha nàng rồi, chỉ e rằng lòng vua khó dò, cha nàng ở vị trí càng cao càng thân cận vua, càng dễ bị đề phòng... Chẳng những vậy còn nhận được vô vàng sự bất mãn từ những quan lại phía dưới. Trong số những việc khó, nhận được bổng lộc mà khiến vua an lòng là điều khó nhất.
  • Nàng thật sự rất sợ, nàng chỉ mới đến đây vài ngày thôi, vẫn còn chưa hưởng thụ đủ, đừng để cha nàng phải... sớm chứ?
  • Tiếng bước chân thục nữ truyền đến phía sau nàng, dáng đi yểu điệu thướt tha, đúng là liễu yếu đào tơ chuyển động trong gió, là nàng nhìn vào cũng sẽ rất dễ động lòng chứ đừng nói đến có một nam nhân nào đó ở đây, là Diệp Lam Y:
  • Nữ nhân
    Nữ nhân
    “Song Nhi, muội đã bình phục hẳn chưa mà ra đây vậy."
  • Dù Tịnh Giai không quen với việc đột ngột có thêm một người tỷ tỷ này lắm, nhưng mấy ngày nay đều là nàng ấy chăm sóc ân cần nàng, nàng chu đáo dịu nàng, nhan sắc lại ấm áp dễ chịu, Tịnh Giai cũng cảm thấy bắt đầu có thể thân thiết và xem người này là tỷ tỷ thật:
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    "Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm, muội cảm thấy trong phòng ngột ngạt, ra đây để hít thở chút không khí.”
  • Nữ nhân
    Nữ nhân
    “Vậy cũng tốt, nhưng muội xem muội đấy, nơi này gió lớn, dẫu sao cũng phải ăn mặc kĩ càng chứ. Sao lại phong phanh thế này được?"
  • Diệp Lam Song bước đến chỉnh lại y phục năng.
  • Tịnh Giai thừa dịp ngắm nhìn nhan sắc mỹ miều của Diệp Lam Y một cách kĩ càng. Hôm nay nàng vận lên người một bộ trang phục màu xanh ngọc bích, hoa văn chìm vào vải nhưng rất tinh tế, cũng đủ có thể thấy nó đơn giản nhưng không tầm thường, ngược lại còn rất đặc biệt.
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Tỷ tỷ, đa tạ tỷ!”
  • Đột ngột có một người quan tâm đến từng sơ suất nhỏ của mình, Tịnh Giai cảm thấy một dòng ấm áp từ từ chảy vào tim cô.
  • Diệp Lam Y im lặng không nói gì, chỉ nhìn Tịnh Giai hồi lâu, sắc mặt hơi tái.
  • Nữ nhân
    Nữ nhân
    “Từ khi muội tỉnh lại, một tiếng cũng đa tạ, hai tiếng cũng đa tạ ta, muội nói ta nên làm sao đây? Trước đây muội không xa cách với ta như vậy đâu.”
  • Tịnh Giai:
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Tỷ tỷ, muội... là do muội trước đây hành sự không đúng chừng mực."
  • Nữ nhân
    Nữ nhân
    “Được rồi... Được rồi. Tỷ tỷ không trách muội. Bàn tay mềm mại của Diệp Lam Y đặt lên tay Tịnh Giai: “Ngoài đây gió lớn lắm, muội mau chóng về lại khuê phòng đi, kẻo lạnh"
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    "Vâng, tỷ tỷ."
  • Nền sân trước phủ Thừa tướng, cảnh sắc khắp nơi đều là những tán hải đường đang nở rộ. Sáng nay, mặt trời vừa ló dạng, phủ Thừa tướng lại đón tiếp một vài vị khách, xem chừng cũng khá quan trọng, các a hoàn ma ma qua lại chuẩn bị tiếp đãi đồng như cá trích qua sông.
  • Lúc chuẩn bị ra về, còn loảng thoảng nghe được người kia nói rằng: "Mối hôn sự này được và mất gì không là người không rõ hơn ta sao? Một văn một võ, vị thế của Tướng quân trong Triều đình thế nào ngài cũng nhìn thấy cả rồi."
  • Diệp Mân từ tốn nâng chén trà trên bàn uống một ngụm:
  • Diệp lão gia
    Diệp lão gia
    “Ái nữ ta thương yêu nhất, ta cũng muốn tìm một gia đình môn đăng hộ đối mà kết thông gia, tất nhiên Tướng quân vừa từ chiến trường trở về, lại được lòng của Hoàng thượng, dĩ nhiên rất xứng với con gái ta rồi... Nhưng người nói xem, con ta cũng dù sao cũng là viên minh châu mà Tướng quân thì đã qua tám lần hôn sự, mà bọn họ lại... Ta làm sao có thể yên lòng mà gả nó đi chứ?"
  • Nam nhân trạc tử tuần ngồi trên ghế bằng gỗ quý, vẫn ung dung cười nói rằng:
  • Nam nhân
    Nam nhân
    “Khuê nữ của Thừa tướng, ai mà dám hành sự lỗ mãn đây? Chẳng lẽ ngài còn tin vào chuyện sát thể hay sao? Chuyện này làm sao lại đơn gian thế kia được cơ chứ?"
  • Diệp Mân ánh mắt thâm sâu:
  • Diệp lão gia
    Diệp lão gia
    “Chính vì có uẩn khúc nên mới đần đo.
  • Nam nhân
    Nam nhân
    “Nếu đã vậy, tôi cũng xin phép cáo lui trước, chúng tôi đợi tin vui từ phía của ngài."
  • Lưu Côn đứng dậy, cung kính rời khỏi.
  • Diệp lão gia
    Diệp lão gia
    “Được. Người đâu, tiễn Lưu Đại nhân!”
  • Vương thị nãy giờ đứng bên trong nghe toàn bộ câu chuyện, phu nhân ăn mặc giản dị bước ra cạnh Thừa tướng.
  • Diệp phu nhân
    Diệp phu nhân
    "Chàng định thế nào?"
  • Diệp Lam Song của bà vừa tỉnh lại, phủ Tướng quân đã vội vàng cử người sang cầu thân, không biết là điềm lành hay gở nữa? Thân là mẫu thân của nàng ấy, bà làm sao có thể không lo lắng gì được.
  • Diệp Mân ấm áp nhìn phu nhân, mấy năm qua ông chưa từng lập thiếp, Vương thị cũng nhiều lần dò xét tâm ý ông ta, nếu ông ta muốn, bà sẽ chọn cho ông vài người nữa để hương khói thêm phần thịnh vượng. Mỗi lần như thế, ông đều một mực khẳng định chỉ cần mỗi mình bà làm nương tử là mãn nguyện rồi. Trăm hoa đua nở đúng là rất đẹp, nhưng rất dễ loạn nếu quản không khéo, Vương thị đã cùng ông đi qua biết bao sóng gió, bây giờ áo mũ chỉnh tề, lẽ nào ông lại muốn phụ người vợ tào khang?
  • Vương Hoa xuất thân là tiểu thư danh môn chứ chẳng tầm thường, còn Diệp Mãn chỉ là một tên học trò nghèo, ngày ngày vẽ tranh dạo kiếm sống qua ngày. Bà gặp được ông trong một lần dạo phố, rồi những lần bà được ra ngoài, thường cứ một mạch đến ông vẽ tranh. Đôi uyên ương trẻ sớm “tình trong như đã, mặt ngoài còn e". Khắp cả Thượng Kinh, nhan sắc bà đứng nhì thì chẳng ai dám xưng nhất, Vương thị từ lâu đã được ngầm xác định sẽ được gả cho những vương gia bá tước quyền quý, thậm chí có khi còn được sánh đôi cùng thái tử đương triều.
  • Thế mà... ai nào ngờ dưới tán cây hạnh quả, Tiểu thư họ Vương lại cùng một tên học trò nghèo trao lời hẹn ước. Chuyện này khi đến tai Vương lão đã khiến lão tức giận vô cùng, tiểu thư khuê cát được ông nâng niu lại trao tín vật định tình cùng một tên vô danh tiểu tốt? Ông cho người bắt nhốt Vương thị lại, một mặt muốn cắt đứt duyên tình giữa tiểu thư và tên học trò, một mặt ông nhờ người mai mối để tiểu thư về là nương tử của vương gia. Chuyện này được Diệp Mân biết được, cũng phải vất vả và bạo dạn lắm mà ông mới có thể giành được Vương thị về tay mình, không để cho hôn lễ có cơ hội diễn ra. Những năm tháng đó, Vương thị thậm chí đã khiến phụ thân mình tức giận mà từ bà, nhiều ngày tháng bà rong ruổi kiếm sống nuôi Diệp Mân ăn học, sống trong nhung lụa đã quen, giờ một mình bà phải bôn ba nuôi phu quân. Cũng chính vì vậy, nhờ có bà làm động lực mà Diệp Mẫn từng bước từng bước ngồi lên vị trí như ngày hôm nay, âu là cũng muốn khẳng định cho mọi người biết chuyện Vương thị chọn ông là không sai. Có lẽ bà mãi cũng không biết được ông đã từng thề độc rằng suốt đời này chỉ lấy một mình bà, quyết không lập thiếp. Cũng may khi ông vừa đỗ đạt, nhạc phụ nhạc mẫu ông tuy rất bất mãn chuyện xưa nhưng thấy Vương thị được hạnh phúc, cũng không ai nói gì thêm nữa, dẫu sao cha mẹ nào cũng chỉ có một ước nguyện muốn theo đuổi đến suốt cuộc đời, đó là để con cái được sống vui vẻ hạnh phúc.
14
Chương 21